Cảm nhận đức tin, Thơ - Nhạc

NGƯỠNG VỌNG TRỜI CAO

Chùm thơ gợi ý suy niệm Mùa Vọng của Sơn Ca Linh

1.MÙA VỌNG VÀ NHỮNG CON ĐƯỜNG CÒN DANG DỞ

Hỡi nhà ngôn sứ I-sa,
Mấy ngàn năm trước ôi xa ngút ngàn.
Mà nay sao vẫn âm vang,
Những lời réo gọi dọn đàng lối đi !
Đường qua phố thị kinh kỳ,
Đường xuyên trũng thấp đường đi núi rừng.
Đèo cao bạt xuống cho lưng,
Hố kia lấp lại cho đừng lõm sâu.
Ngăn sông cách suối bắt cầu,
Quanh co uốn thẳng thắm màu hoa xinh…
Sẵn sàng đón Vị Cứu tinh,
Quang lâm từ chốn thiên đình cao quang…!

Hôm nay cũng chuyện dọn đàng,
Quanh co khắp nẻo, ngổn ngang trăm đường.
Đường gia đạo, lối uyên ương,
Đường lên cung thánh, đường vương chợ đời.
Đường gặp gỡ giữa mọi người,
Đường chia cảnh ngộ phận đời hẩm hiu.
Đường phục vụ, nẻo thương yêu,
Gia đình, xã hội bao nhiêu là đường…!
Hận thù giờ đổi yêu thương,
Xa xôi cách biệt nay đương lại gần.
Đường nào dục vọng, tham sân,
Nay theo lối mới lại gần phúc thiêng.
Mỗi người có một đường riêng,
Canh tân sám hối cần chuyên nguyện cầu.
Bước chân Người có xa đâu,
Người qua mấy độ ta đâu có ngờ !
Những Mùa Vọng tím nên thơ,
Mang theo những khúc bâng quơ nhạc buồn :
“Trời cao xin hãy mưa sương,
Mây ơi mưa Đấng mang ơn cứu đời…”

Đường Mùa Vọng mở ai ơi,
Đường tình yêu đó muôn nơi đón chờ.
Đón Ngài hoa trải đường thơ,
Ngài về Ngài sẽ ngẩn ngơ vui mừng.
Niềm vui hạnh phúc tưng bừng,
Kiếm cung bẻ gãy, rượu mừng tràn ly.
Mùa Vọng về lại chuyến đi,
Đường nào dang dở ta thì đắp xây.

 

2. VỌNG GÌ ĐÂY !

(Một chút cảm nhận khi Mùa Vọng trở về)

 

Vọng gì đây em ơi, mùa đông tới,

Lá khô cành và mưa lạnh tiêu điều,

Ngày em đi “lửa tắt bình khô rượu” [1],

Đường vắng em thành trơ trọi đìu hiu !

 

Vọng gì đây Bố ơi, chiều tan học,

Con một mình trong nỗi nhớ mông mênh.

Cái kiếp mồ côi nào ai biết được,

Đời vắng cha con chỉ thấy chông chênh !

 

Vọng gì đây khói lam chiều đã tắt,

Ngày mẹ đi xa bếp trống quạnh hiu.

Còn lại chăng những tháng năm dằn vặt,

Nỗi nhớ mong chiều quặn thắt trăm chiều !

 

Vọng gì đây phương trời xa xôi ấy,

Bóng con nhạt dần khuất dấu thương yêu.

Quê hương đây cửa nhà ta vẫn mở,

Chắp nhặt từng ngày nỗi nhớ chắt chiu.

 

Vọng gì đây tháp chuông giờ vẫn thế,

Gọi ai lên đền thánh mỗi chiều lên.

Bước chân ai mãi xa xôi biền biệt,

Sân giáo đường giờ vắng lặng mông mênh !

 

Vọng gì đây khi tình yêu đã  vỡ,

Vợ xa chồng con mất mẹ vắng cha,

Nghĩa yêu thương thôi không còn duyên nợ,

Mái ấm gia đình giờ nên bãi tha ma !

 

Vọng gì đây con chết từ lòng mẹ,

Huynh đệ tương tàn xáo thịt nồi da !

Sự ác lên ngôi, bạc tiền uy thế,

Nghĩa bạn tình người chỉ còn nỗi xót xa…!

 

Vọng gì đây khi quê hương ta đó,

Sống dập dềnh trong nỗi sợ khôn nguôi.

Chất độc tràn lan tình người dối trá,

Biển đẹp, rừng tươi nay đã xa rồi !

 

Vọng gì đây khi mùa đông lại tới,

Lại dọn đường lại vang khúc ươm mơ.

Lại nghe ai đó gióng lời mong đợi. [2]

Mà sao ta hình như vẫn thờ ơ ?

 

Vọng gì đây, Chúa ơi, Người có đến,

Xin mang nhiều chỉ quà tặng tình yêu.

Tình yêu hôn nhân, tình yêu đôi lứa,

Tình mẹ, tình cha, tình đủ trăm chiều.

 

Vọng gì đây : chỉ mình ta đáp trả,

Chỉ mình ta san lấp những hố sâu,

Chỉ mình ta trở về mang chứng tá,

Chúa sẽ theo ta trở lại địa cầu !

 

[1] Thơ của Vũ Hoàng Chương : “Em ơi lửa tắt bình khô rượu, đời vắng em rồi vui với ai…”

[2] Tin mừng Matthêô trong CN I MV năm A : “Anh em hãy sẵn sàng, vì giừ phút anh em không ngờ, thì Con Người sẽ đến” (Mt 24,44)

 

3. ÁO TÍM MÙA ĐÔNG


Cứ mỗi đông về mang sắc tím,
Ta nghe mùa Vọng những xôn xao,
Nghe tiếng mưa rơi và sương đọng,
Nhạc trầm mà hướng mãi lên cao !

Thấy dáng em qua màu áo tím,
Chuông giáo đường vang gọi nôn nao,
Khe khẻ nhắc nhắc ai mùa Chúa đến,
Dẫu đời còn bao chuyện xuyến xao !

Mưa mùa đông trời chiều hoang tím,
Những cơn mưa đời ngập xuyến xao !
Bước chân em chiều lên cung thánh,
Để thấy hồn bỗng ngập thanh cao.

Rồi sẽ tạnh cơn mưa buồn tím,
Sân giáo đường ngập nắng xôn xao.
Nghe tiếng em ca mừng Chúa đến,
Màu tím hôm nao bỗng ngọt ngào!

 

4. CHÚA CÓ VỀ HAY CON PHẢI ĐỢI

(Mến tặng người cậu đang hấp hối của bé Hân)

 

Chúa có về hay con phải đợi ?

Đợi từng ngày với nỗi thương đau,

Với cô đơn, với nghèo, với khổ,

Tuổi xuân chưa có đã phai màu !

 

Chúa có về hay con phải đợi ?

Đợi mâm cơm bếp lửa gia đình,

Đôi mắt trẻ thơ, người vợ nhỏ,

Chúa về không hay cứ làm thinh ?

 

Chúa có về hay con phải đợi ?

Đợi buổi chiều lên ngõ giáo đường,

Đợi tiếng thánh ca ngày Chúa Nhật,

Nghe vang bài kinh nguyện yêu thương.

 

Chúa có về hay con phải đợi ?

Đợi ngắm hoa nghe gió mùa Xuân,

Đợi tiếng ve mùa hè nắng lửa,

Trăng mùa thu, mưa lạnh chiều đông.

 

Chúa có về hay con phải đợi ?

Đợi Tết vui đoàn tụ anh em,

Chén rượu chia nhau tình bè bạn,

Có về không hạnh phúc êm đềm ?

 

Chúa có về hay con phải đợi ?

Dù tỉnh thức hay đang lặng mơ.

Xin Chúa đỡ cho con ngồi dậy,

Để thưa rằng : con vẫn đợi chờ !

 

5. CHÚA VỀ

Chúa về !

như cơn mưa chợt về trong nắng hạn,

Để đất hồn con lên những búp non xanh.

Để cây hoang chợt nẩy lộc đâm cành,

Để suối khô tràn dòng xanh nước mát.

 

Chúa về !

Để lòng con qua bao mùa héo hắt,

Tìm được niềm vui, hy vọng nở hoa.

Mảnh đời con chợt tươi sáng ngọc ngà,

Chân mở lối thênh thang đường đi tới.

 

Chúa về !

Như anh sao đêm chợt về trong đêm tối,

Thắp đời con dài những tối mênh mang.

Sáng ấm lên ngày xuân mới huy hoàng,

Tim reo hát khúc tình ca rộn rã.

 

Chúa về !

Cho đời hoang bát ngát xanh màu mạ,

Vết hoang tàn giờ thay thịt đổi da,

Vầng khăn tang từng phủ trắng muôn nhà,

Nay tiếng hát, nụ cười vang khắp ngõ.

 

Chúa về !

Như cánh bồ câu từ miền đất lạ,

Mang cành non về nhắn gởi tin vui.

Đã qua rồi cơn hồng thủy dập vùi,

Một đất mới một trời tươi khai mở.

 

Chúa về !

Như ông chủ tìm đến nhà tôi tớ,

Như Đức Vua đi tìm gặp thứ dân.

Căn nhà hoang thân tội lỗi ngập tràn,

Bổng bừng dậy tin yêu niềm vui mới.

 

Chúa về !

Cho con thỏa bao năm chờ tháng đợi,

Sương hồng ân tuôn đổ tự mây trời.

Mắt mỏi mòn thôi giọt đắng tuôn rơi,

Lòng ca hát khúc tân ca hớn hở.

 

Chúa về !

Để nối lại những chuyện tình duyên nợ,

Cho đất trời thôi cách biệt từ đây.

Để hôm nay và đường tới tương lai,

Tình Chúa, tình người thắm nồng mãi mãi !

 

6. ĐỢI CON THÊM MỘT LẦN MÙA VỌNG

Dẫu biết đời đời Ta có đó,
Thuở hồng hoang mãi tới bao giờ.
Nhưng cứ thu về Ta lại nhớ,
Cuộc hẹn nào đã viết thành thơ !

Ta chờ nên vẫn thường đến sớm,
Đàn nghêu ngao cổ khúc “mưa sương”.
Mong thấy con về mang áo tím,
Vì nay Mùa Vọng đã lên đường !

Đã mấy thu rồi con lỗi hẹn,
Nói “về” mà lại cứ “đi xa”.
Hẹn “gặp” để rồi không thấy “đến”,
Bên đường lủi thủi một mình Ta.

Không lẽ lại “đàn treo dương liễu”,
Giọng khan “trời chẳng đổ mưa sương” ?
Ta về để Ta đi biền biệt,
Hố hào sâu, gai góc ngập đường !

Đợi con thêm một lần Mùa Vọng,
Bàn tiệc vui chén tạc chén thù.
Đường hoang xưa ngập tràn hoa, nắng,
Về đi ! Không lẽ mãi hoang vu !

Sơn Ca Linh
Mùa Vọng 2018