(Cảm nhận từ sự kiện hai nữ vận động viên Mỹ (Abbey D’Agostino) và New Zealand (Nikki Hamblin) đã dìu nhau cùng về đích khi cả hai cùng bị thương trên đường đua 5000 m tại Olympics Rio De Janeiro (2016)
Thế giới, một đấu trường khắc nghiệt
Đã chơi là mạnh được yếu thua,
Mỗi cuộc đời với mỗi đường đua,
Chẳng ai dại nhường phần trên trước.
Chiếm thượng phong dù chỉ là một bước,
Một phần giây, một chút xíu nhỏ thôi,
Đích đến kia là cả một bầu trời,
Không đến kịp coi như là sụp đỗ.
Và ở giữa những bước chân cuồng nộ,
Tìm đâu ra một chút xíu tương thân,
Sống chết mặc ai, may rũi căn phần,
Không thù địch cũng trở thành vô cảm.
Nhưng ở giữa một khung trời màu xám,
Bổng sáng lên màu nhân ái lạ lùng !
Giữa đường đua mà như giữa không trung,
Hai nữ vận động viên như hai vì sao sáng.
Họ không cán đích bằng thành công kỷ lục,
Không vô địch trên những kẻ về sau,
Mà chiến thắng vì họ đã dìu nhau,
Đi tới đích bằng trái tim nhân ái !
Tìm đâu xa, phép lạ là thế đấy !
Là tình người, là bác ái sẻ chia,
Là dìu nhau dẫu xa lạ chia lìa,
Mà điểm đến cuối cùng là tương thân tương ái !
Sơn Ca Linh