CÁNH RỪNG ĐANG MỌC GIỮA “MÙA CÂY ĐỔ”

(Chút cảm nhận nhân lễ Thánh Augustinô; và riêng tặng những ai nhận ngài làm Bổn Mạng)

Không phải Thiên Thần, Lạt Ma hay Bồ Tát…,

Thánh của người Công Giáo,

đơn giản “Thánh” là “người” nên gọi “Thánh nhân”.

Thánh nhân MONICA:

Người mẹ, người vợ nước mắt ngập cõi trần

Thánh nhân AUGUSTINÔ:

Người con, chàng thanh niên hào hoa phóng đãng.

Mẹ nên thánh,

Bằng nước mắt hy sinh, nguyện cầu và niềm tin toả rạng.

Con nên thánh,

Bằng con đường hoán cải trong khiêm hạ yêu thương.

Riêng Augustinô,

Văn sĩ, Giám Mục, Giáo Phụ nức tiếng muôn phương,

Nhưng cuộc sống, là một đời “ba chìm bảy nổi !

Ngài đã đi qua tuổi thanh niên

Tuổi của những chàng sinh viên hoang đàng tội lỗi.

Tuổi trác táng miệt mài,

Buông theo nhân tình thoả mãn chuyện bướm hoa.

Mặc niềm tin của mẹ, dấn thân theo giáo phái mê tà,

Thích giao du đô hội,

Hết Targaste, Carthage, rồi đến Rôma, Milanô hoa lệ !

Nhưng “có rơi thế nào,

Cũng không rơi khỏi bàn tay yêu thương Thượng Đế”.

May mắn giữa đường đời, Augustinô gặp đúng “Vị gia sư”.

Giám Mục Milanô lừng danh hay Giáo Phụ Ambrôsiô,

Một “chiếc cầu thiêng” bắt nhịp để Augustinô tìm về với Chúa.

Và kể từ khi,

Bí tích Rửa Tội đã tẩy sạch cuộc đời đen đúa,

Từ cõi lòng Augustinô,

Đã “dâng trào một dòng nước Thánh Linh” (Ga 7,38),

Trái tim từ đây hừng hực “ngọn lửa tình”,

Ngọn lửa “mến Chúa và Yêu người” đốt thiêu từng nhịp sống.

Augustinô, một chứng nhân sống động,

Thánh: đó là “trở về”, Thánh: đó là “Yêu”.

Vâng, “Ama et quod fac vis” (1), cứ yêu đi…

Bởi cuộc đời sẽ “khắc khoải không thôi,

Cho mãi tới khi nao được nghỉ yên trong Chúa” (2) !

Có lạ gì đâu,

Kể từ “giọt nước mắt Phêrô”,

hay “lời cầu của tên trộm bị đóng đinh thập giá”…,

chuyện “nên thánh” luôn là chuyện của đời thường.

Của những con người bằng thịt bằng xương,

Của Mađalêna, Matthêô, Augustinô,

Của chị, của anh, của tôi,

của bao đứa con “bỏ nhà Cha đi hoang đàng tội lỗi”.

Nhân cuộc đời của Thánh Augustinô Giáo Phụ,

Chợt nhớ lại lời “Hãy nên hoàn thiện như Cha trên trời” !

Một thách đố chông gai, nhưng là tiếng gọi mời,

Để giữa mùa Covid, mùa “cây đổ ồn ào”,

Ta lặng lẽ, khiêm nhu,

trở về làm “cánh rừng đang mọc” (3) !

Sơn Ca Linh (27.8.2021)

GHI CHÚ:

(1) & (2) Lời của Thánh Augustinô.(3) Ngạn ngữ Trung Quốc: “Một cây đổ thì ồn ào hơn cánh rừng đang mọc”.