Mẹ Hội Thánh của con,
“Bà góa nghèo” như vầng trăng rực sáng,
Những đồng xu ten, chút xíu bột… rồi sẽ đơm hoa.
Bởi cái nhỏ nhèn khi được đặt trong bàn tay Cha,
Dù “chút xíu” cũng sẽ trở thành “phép lạ”.
Danh mục: Thơ – Nhạc
Giới thiệu các bài thơ đạo, đời và các ca khúc của tác giả Sơn Ca Linh (Lm. Giuse Trương Đình Hiền) và của nhiều tác giả thân quen khác.
KHUÔN MẶT THƠ CÔNG GIÁO ĐƯƠNG ĐẠI
Người đọc có thể nghe được tiếng trái tim nhà thơ đau xót trước thực tại những con người thấp cổ bé miệng bị chà đạp, bị hủy diệt. Nhà thơ không thể kềm lòng không lên tiếng trước những nghịch lý, những bất công, những vô luân vô đạo của “thời mạt pháp”. Dù Nước của Chúa không thuộc về thế gian này, nhưng người mục tử của Chúa đang sống giữa thế gian đầy tội ác thì không thể làm ngơ. Dù vậy, Sơn Linh Ca không để mình bị cuốn vào cõi trần tục, mà đặt trái tim mình trong trái tim thương yêu của Chúa. Từ đó nhìn ra “trời mới đất mới” của Kinh thánh.
NHỮNG NGƯỜI THỢ KHIÊM TỐN NHƯNG VĨ ĐẠI
Đầu tháng Mười Một,
Từ trời cao nghe vọng về khúc khải hoàn ca và lời réo gọi,
Niềm khát vọng thiên đường và dấu bước Thánh nhân.
Cuộc lữ hành hôm nay, ngày mai, dẫu vất vả gian nan,
Đừng quên,
Hạnh phúc vĩnh hằng được xây bằng “những chi tiết nhỏ !”
SAO CHỈ CÒN “THƯƠNG” MÃI BÊN ĐỜI !
Con đường Việt Nam mùa Co-vid,
Tháng Mười vạ vật quá Mẹ ơi !
Mân Côi mấy chặng Vui, Mừng, Sáng,
Sao chỉ còn “Thương” mãi bên đời !
HUYỀN THOẠI “BÔNG HOA NHỎ”
Hăm bốn xuân xanh “Bông Hoa Nhỏ”,
Ngày “em” lìa thế bước lên trời,
Cơn mưa hoa hồng rơi trên cỏ,
Đường “em” đi bỗng hoá rạng ngời !
TÌNH THƯƠNG VÀ ƠN GỌI (MISERANDO ATQUE ELIGENDO)
Noi gương Thánh Sử rạng ngời,
“Tình thương”, “Ơn gọi”, Tông đồ, chứng nhân.
Cuộc đời “ngọn bút thiên ân”,
Vẽ “tranh mến Chúa”, gieo “vần ái nhân”.
CÓ BAO GIỜ CHẾT ĐÂU !
Đường thập giá em đi hay cuộc đời dâng hiến,
Dẫu chông gai, sỏi đá… vẫn toả ngát hương thơm.
Dẫu buồn đau, bệnh hoạn, vất vả, cô đơn…
Vẫn xác tin: “Chúng ta có bao giờ chết đâu”,
CÁNH RỪNG ĐANG MỌC GIỮA “MÙA CÂY ĐỔ”
Và kể từ khi,
Bí tích Rửa Tội đã tẩy sạch cuộc đời đen đúa,
Từ cõi lòng Augustinô,
Đã “dâng trào một dòng nước Thánh Linh” (Ga 7,38),
Trái tim từ đây hừng hực “ngọn lửa tình”,
Ngọn lửa “mến Chúa và Yêu người” đốt thiêu từng nhịp sống.
TÌNH YÊU VÀ NƯỚC MẮT
Thế giới hôm nay,
Rạn nứt cương thường, ngã nghiêng gia đạo.
Cần làm sao,
Những người vợ, người mẹ mang “dáng đứng Monica”.
“CHỊ CHẾT” ĐẸP MÀ TA !
Nên, giữa mùa Covid hôm nay
mạnh mẽ lên, bình tâm, nào anh em bạn hữu,
Có xót xa những vẫn tràn hy vọng tin yêu.
Có đắng cay nhưng giữ trọn “vẻ diễm kiều”,
Của những người con thuộc “gia đình ánh sáng” !
BAO GIỜ MỚI HẾT “MÙA THƯƠNG”
Thắp nén hương chung lời kinh tha thiết,
Trong niềm tin “nhiệm mầu các thánh thông công”.
Dẫu xa xôi, cách biệt nhưng một ý một lòng,
Nguyện Chúa thương
Đưa các ngài về quê hương hằng sống !
VÌ EM ĐÃ MANG LỜI KHẤN NHỎ
Bây giờ đã qua mùa sim nở,
Cơn gió heo mây lại trở mùa.
Vì em đã mang lời khấn nhỏ (1),
Đón em vàng ngập bướm đường xưa !
MẸ XƯA… CON NAY
Mẹ xưa đón nhận trăm bề,
Thương đau khổ luỵ chẳng hề than van.
Con nay dầu mấy gian nan,
Nẻo đường thập giá hiên ngang ngại gì !
KỂ TỪ LÚC “MẸ ĐI” !
Nên xin Mẹ hãy trở về, từ trên cao rạng rỡ,
Bước chân Mẹ một lần nữa viếng thăm !
Thế giới mãi cần, ánh sáng Mẹ soi những nẻo tối tăm,
Kẻ đau thương luôn cần, bàn tay Mẹ dịu dàng chăm sóc.
ANH VỀ !
Anh về dẫu chiều nay vắng lặng,
Phố thị mùa Cô-vít buồn hiu.
Nhưng vạn trái tim đang thức trắng,
Thầm thĩ lời kinh ngát hương chiều !
LỜI KINH CỦA MẸ
Lời kinh mẹ hôm nay,
Như hương mùi lúa ruộng,
Mùi đất, mùi bùn, chân chất hy sinh…
Câu được câu mất chưa trọn lời kinh,
Dẫu ngọng nghịu vẫn đong đầy Tin, Cậy, Mến !
TẠI SAO TÔI KHÓC ?
Nên, nếu ai hỏi “tại sao tôi khóc”,
Bởi tôi, bởi người, bởi đời… đang “lạc mất tình yêu” !
Gặp được Thầy thôi, chỉ cần có bấy nhiêu !
Vâng, một tiếng “Rápbuni”, cả trời vui trở lại !
ĐIỂM HẸN “MIỀN ĐẤT THÁNH”
Nên vẫn cần hoang mạc,
cần dáng đứng Mô-sê,
Cần những cuộc tìm về,
Điểm hẹn “miền Đất Thánh” !