“Tháng Bảy mưa ngâu” mùa này lại đến,
Nhớ chuyện tình nồng “Chức Nữ, Ngưu Lang” !
Lời Khấn hôm nay son sắt đá vàng,
Nguyện trung trinh mãi một đời, em nhé !
Danh mục: Thơ – Nhạc
Giới thiệu các bài thơ đạo, đời và các ca khúc của tác giả Sơn Ca Linh (Lm. Giuse Trương Đình Hiền) và của nhiều tác giả thân quen khác.
ĐÃ CÓ MỘT BUỔI SÁNG DIỆU KỲ
Một thoáng người đi, người ở lại,
Tre già, măng mọc, chiếc lá rơi…
Dấn bước vào đời em Phó Tế,
Linh mục anh về chốn nghỉ ngơi !
MỪNG ANH ĐÃ VỀ NHÀ
Thế tạm mà, có chi là mãi mãi,
Tiễn xác Anh về với cát bụi thời gian…
Và hồn Anh cập bến đỗ thiên đàng,
Mừng Anh đã về nhà, nhà Cha đang đón đợi !
CHÚA NGỦ GIỮA THUYỀN TA !
Mỗi một cuộc đời hôm nay,
Như “một chuyến sang bờ” trên “biển đời bão tố”,
Đời sẽ vui, trời sẽ lặng, biển sẽ yên…
Bao lâu tin Thầy, Người Hoa Tiêu vĩ đại trung kiên,
Vâng, Ngài đang ở đó,
Và Ngài sẽ đưa thuyền ta an toàn về bến đỗ !
GÓC CHIỀU
Ngoài kia đời những bến mê
Trong nầy gió dịu vườn quê sum vầy…
Thiên đàng có phải là đây ?
Mà sao câu hát ươm đầy hương yêu…!
TRÁI TIM NÓNG HỔI
Nào “sứ giả đêm đen”, hãy đi đi và hãy nói:
“Tôi yêu nàng”; và trái tim này nàng biết ngay thôi.
Tim rực hồng, rắn rỏi, chẳng run rẩy xanh xao,
Quạ ơi, người con gái Ylmer sẽ mĩm cười với bạn !
CHUYỆN NGƯỜI MANG BÁNH
Vâng, chuyện “Người mang bánh”,
chuyện sống chết, chuyện vĩnh hằng của muôn thế hệ;
Nuôi sống hôm nay hay hạnh phúc mãi ngàn sau…
Chuyện “ngoãnh mặt quay đi”
để trở về với những tấm bánh sang giàu,
hay can đảm ở lại với “Tấm bánh Giêsu”,
bởi vì “chỉ có Thầy mới có lời ban sự sống” !
TÌNH CỜ !
Tình cờ một chuyến “viếng thăm”,
Ai ngờ khơi dậy “cung trầm tình ca” !
Hai ngàn năm mãi ngân nga,
Ma-gni-fi-cat vang xa ngàn trùng…
NHỮNG TIẾNG “ABBA” LẶNG THẦM
Abba, Abba,
tiếng lặng thầm như những cơn gió nhẹ,
Cha ơi, Thầy ơi, Khách Trọ Hiền lương ơi,
Xin Ngài hãy lắng nghe,
Vì là Đấng Toàn Năng và là Tình Yêu vĩnh cửu !
DẤU CHÂN ANH MÙ
Không mấy thuở… lại nghe chuyện “Anh Mù” !
Chuyện có liên quan đến “Người Thợ Mộc Giêsu”,
“chuyện trên đường” của hai ngàn năm trước…
DẪU KHÔNG HẸN NHƯNG XIN NGÀI CỨ ĐẾN !
Hỡi “Người Khách Trọ Hiền lương”
Đấng Ủi an, Đấng Bảo Trợ đầy quyền năng triệt để,
Từ trời cao xin mau đến, xin hãy kíp quay về.
Để tất cả chúng con,
hoan hỉ reo mừng khúc “Trường ca Cứu Độ”.
NGỌN GIÓ DỊU ÊM, MÙA ĐÃ ĐẾN !
Hỡi “Ngọn Gió dịu êm”, mùa đã đến,
Hỡi “Ngọn lửa linh thiêng” hẹn lên rồi !
Hỡi “Ngọn nước tinh trong” mau về thôi,
Bởi thế giới đang đợi chờ khao khát !
THIÊN ĐƯỜNG NẦY MƠ ƯỚC BAO LÂU
Ước khói lên xanh đầu làng tháng Chạp,
Hương bánh xèo, mùi thịt chó quê ta.
Xóm dưới làng trên đi giẫy mả ông bà,
Chén tạc chén thù râm ran ly rượu gạo…
CÁI CHẾT ĐÃ TRỞ THÀNH “CAO GIÁ”
Vâng, dẫu cuộc sống tầm thường, lầm than, vất vả…
Dẫu nghèo hèn, tiểu tốt vô danh…
Dẫu phải chết…,
xin chọn chết vì yêu thương,
chết với nụ cười trên môi toả sáng… !
MỤC TỬ VÀ “NHỮNG NGÀY MÂY ĐEN MÙ MỊT”
Nên, xin Ngài hãy đến,
Hãy nối dài “bàn tay” qua muôn nghìn thế kỷ,
Hãy sai nhiều thợ gặt lên cánh đồng trần gian (Mt 9,38).
Để “thay mặt”, để “đổi lời”, để hồng ân cứu độ trao ban,
Để dẫn dắt đoàn chiên,
Khỏi những “ngày mây đen mù mịt”… !
CỨ NGỠ LÀ DƯ ẢNH
Bấy nhiêu thôi… cả một trời thân ái,
Phòng âm u, giờ ngợp sáng bình minh;
“Tảng mật ong, mẫu cá nướng”… thân tình,
Nhớ chén tạc, chén thù… ngày xưa ấy !
NHỮNG VẾT THƯƠNG MANG HÌNH “HẠT LÚA”
Nhờ những vết hằn trên thân xác Đấng Phục Sinh từ dạo ấy,
Thập giá, khổ đau… đã trở thành “tặng phẩm của tình yêu”,
“hoa Phục sinh” đã trỗ
trên “những vết thương mang dáng hình hạt lúa” !
BÌNH MINH “NGÀY THỨ NHẤT TRONG TUẦN”
Chuyện “ông Thầy Giêsu”, chưa tan nỗi buồn đau điếng,
Nay chợt về “Tin Vui: NGÀI ĐÃ SỐNG LẠI RỒI” !
Toàn là “tôi làm chứng”:
Ngôi Mộ trống, thiên thần …, mới sáng nay thôi,…