Gương chứng tá

CHUYỆN MỘT NGƯỜI TỬ TẾ

Bọn trẻ xóm tôi chiều nào đi học về cũng ríu rít chơi cùng nhau ở ngõ trước nhà “bác Sự”. Bọn chúng nó, mỗi khi thấy ông, đứa reo lên là bác, đứa gọi ông. Còn ông, thấy chúng nó cũng nhanh nhẹn hẳn lên, xoa đầu đứa này, bẹo má đứa kia… Ông Sự vốn là bác sĩ nghỉ hưu, cơ duyên nào đưa ông về với cái xóm công nhân nghèo này thì lâu rồi, không còn ai nhớ nữa. Chỉ có điều ai cũng chắc là ông gần như là người nhà của hết thảy các gia đình trong xóm.

Khi gia đình tôi chuyển đến thuê trọ ở xóm này, người ta đã kể rất nhiều về bác. Tuy tuổi đã ngoài 70, nhưng bác vẫn rất minh mẫn, hoạt bát. Nghe và dần chứng kiến việc làm của bác, tôi lại thấy việc mình về đây ở là một may mắn.

Trên chiếc xe đạp cũ, bộ dụng cụ khám bệnh đặt trong một cái hộp nhựa có tay xách cột gọn gàng đằng sau, ông Sự cứ thế đạp xe đến hết mọi ngóc ngách trong xóm. Nơi thì thăm khám, nơi thì nhắc chừng. Không có ai đau ốm gì thì ông ghé chơi uống chén nước, trò chuyện một lúc rồi về. Một đôi lần vài người tấm tắc, làm bác sĩ như cụ, giờ vẫn có thể đong tiền bằng đấu, vậy mà chui vào cái xó này giúp bà con thật quý hóa quá. Nghe vậy ông lại cười: “Tôi chỉ mong sao mọi người đừng ai đau bệnh gì hết á. Được như vậy là tôi coi như đang đi an dưỡng ở cái xóm này…”.

Lần nọ, đang đêm mẹ tôi đột nhiên xây xẩm, chóng mặt rồi nôn mửa. Cả nhà tôi, ai cũng bấn loạn. Thế rồi, tôi bàn với ba là chạy lên gõ cửa nhờ bác Sự. Những tưởng đang nửa đêm, sẽ phải nói khó với bác, nào ngờ vừa nghe gọi cửa bác đã gióng giả: “Chờ tôi tí, chờ tôi  tí”, rồi thì ra ngõ với cả đồ nghề trên tay. Lần đó, nhờ có bác Sự tận tình mà mẹ tôi qua cơn nguy cấp.

Ông Sự là một bác sĩ giỏi, công tác nhiều năm tại một bệnh viện tuyến huyện. Sau khi nghỉ hưu, ông thường đến khám chữa bệnh miễn phí xóm công nhân ngoại ô này. Ít lâu sau, vợ chồng ông chuyển hẳn về đây vì bà vợ ông bảo, ở đây chòm xóm thân thiết, đùm bọc nhau lại có không khí xóm giềng thân mật như ở quê. Ít năm sau, vợ ông qua đời, con gái đầu đi lấy chồng xa, con trai lấy vợ và lập nghiệp luôn ở Sài Gòn. Giỗ chạp lớn hoặc Tết nhất con cháu mới lũ lượt về thăm ông một đôi lần. Thấy láng giềng thương quý cha mình, bầy con ông xúc động lắm, lần nào về cũng mỗi nhà một tý quà. Thành ra cứ mỗi lần con cháu ông về, cứ y như là cả cái xóm nhỏ có hội.

Ở xóm tôi ngày nào người ta cũng nhắc đến bác Sự, hôm nay bác Sự thế này, hồi sáng bác Sự thế kia… Tôi có cảm giác, cứ mỗi ngày trôi qua như thế, người xóm tôi lại càng có thêm niềm tin vào cuộc sống, vào sự tử tế thể hiện rõ ràng qua hình ảnh, việc làm của bác Sự!        

LÊ THỊ XUYÊN

Nguồn : Trang mạng “BÁO BÌNH ĐỊNH”.