TA NHỚ MÃI “TẤM ÁO LÔNG LẠC ĐÀ” NGÀY ĐÓ

Nhớ về Thánh Gioan Tẩy Giả (Sinh nhật dưới đất : 24.6; Sinh nhật trên trời : 29.8)

“Anh đã thấy gì vào mùa xuân năm ấy ?

Chị đi xem gì giữa sa mạc hoang vu ?

Một cây sậy trước ngàn gió đong đưa,

Hay một lão nhà giàu với y trang diêm dúa ?

 

Nào chẳng phải : một tay giang hồ hảo hớn,

mang chút phong trần, chút bạt mạng, hào hoa.

Quấn áo lông lạc đà, lưng buộc thắt dây da,

Sơm tối qua loa chút mật ong rừng, châu chấu…!

 

Chớ lầm à nghen ! Đây đích thị là ngôn sứ,

Mà nhân thân mang gốc rễ chẳng vừa đâu !

Chưa lọt lòng mẹ đã được Thần Khí xức dầu,

Để vào đời mang sứ mệnh “Tiền Hô Cứu Chúa” ! (Lc 7,24-27)

 

Gioan, tên cúng cơm, cả một lời đoan hứa,

“Chúa khoan dung, Chúa độ lượng, thi ân…”.

Qua cách biệt rồi, giờ Chúa đã viếng thăm,

Đêm tối lui dần, hừng đông đã dậy…!

 

Xa kiếp trần ai chọn cuộc đời “hoang dại”,

Để một mình nghiền ngẫm những Lời thiêng.

Một tấm áo lông, một cõi đời riêng,

Nuôi chí lớn làm “tiếng hô trong hoang mạc” !

 

Gio-đan thôi những ngày buồn hiu xơ xác,

Dòng thác người đô hội trẫy về đây.

Lời của Đấng Tiền hô mạnh mẽ, vơi đầy,

“Rìu sẵn gốc cây…nia kề sân lúa”… (Lc 3,1-18)

 

Nhưng “Ngài phải vươn lên…tôi đành héo úa” (Ga 3,30),

Ngôn sứ nào mà chẳng chịu đắng cay !

Ném đá, phân thây, thập giá, tù đày…

Đã đến lúc Gioan hoàn tất đoạn đường ngôn sứ.

 

Giữa ngục tối xin vẫy chào một kiếp đời lữ thứ,

Gói trọn thân mình trong một tấm áo lông.

Tấm áo ngày xưa mẹ chăm chút mấy mùa đông,

Để Gioan giữ ấm qua bao mùa sa mạc.

 

Gioan bước vào đời như một “vì sao lạc” !

và ngày ra đi đầy u uất đoạn trường.

Một đời Tiền Hô mãi mãi ngát hương,

Ta nhớ mãi “tấm áo lông lạc đà” ngày đó !

 

Sơn Ca Linh