Cảm nhận đức tin, Gương chứng tá

XUÂN VỀ TRONG CHỐN TÙ LAO

(Một câu chuyện vụ án cảm động)

Đã từ 10 năm nay, năm nào cũng thế, cứ dịp cận tết mình lại thu xếp mọi công việc bộn bề để một mình âm thầm lặn lội từ La Vang-Huế vào trại giam Z30A Xuân Lộc, Đồng Nai để thăm một người anh em tù nhân đang thụ án nơi đây.

Hôm nay, trong niềm vui của anh, của mùa xuân đang về, mình muốn chia sẻ câu chuyện vụ án đặc biệt này, mà mình giấu kín từ bao năm nay, vì có thể đây là lần cuối mình thăm anh ấy nơi đây, và đây cũng có thể là cái tết tù cuối của đời anh.

Cách đây trên 10 năm, cũng vào dịp gần tết, khi mình mới thụ phong linh mục, một người đàn ông tuổi trạc 30, dáng gầy gò khắc khổ, đầy âu lo, lương tâm trĩu nặng, đến gặp mình để xin trao trút nỗi niềm, xin lời khuyên và xin lời cầu nguyện.

Anh ấy tâm sự, khi tuổi tròn 20 anh từ miền trung vào Vũng Tàu tìm đường làm ăn. Trong lần xích mích với bạn anh đã quá tay đâm chết người bạn cùng quê. Anh hốt hoảng bỏ chạy, trốn lệnh truy nã. 10 năm anh sống chui lủi nay đây mai đó đầy ray rứt khổ tâm. Anh nghẹn ngào chia sẻ: “Đã 10 năm con chưa một lần dám về thăm mẹ, thăm quê hương, nhất là dịp tết về con rất nhớ mẹ, thương cha, nhớ anh em bạn bè, nhớ nhà, nhớ quê hương…”

Sau khi lắng nghe và an ủi, mình động viên anh đi đầu thú pháp luật, chấp nhận chịu án tù về thân xác, nhưng để lương tâm được tự do giải phóng. Anh bối rối lo sợ, mình cũng lúng túng, không biết bắt đầu thế nào, đầu thú ở đâu, án tù bao nhiêu.

Thế rồi được phép bề trên, mình tìm về quê anh ấy và xin tổ chức cuộc hoà giải giữa gia đình anh và gia đình bên bị hại, cùng xin người mẹ (bố mất) của anh bạn xấu số viết đơn bãi nại tha thứ.

Trong cuộc họp hoà giải, khoảng 20 người, ban đầu tất cả mọi người đều căng thẳng, gia đình anh thì lo sợ, gia đình bị hại thì tức giận oán trách. Câu chuyện buồn từ 10 năm tưởng chừng vùi chôn quên lãng, nay bỗng một vị linh mục xuất hiện đào xới lên.

Mình đọc bức tâm thư xin lỗi, xin tha thứ mà mình gợi ý anh viết trước đó. Bức thư chân thành đầy hối hận ăn năn, đầy xúc động thiết tha khi anh xin gọi mẹ của người bạn yểu mệnh là “mẹ”.

Cũng trong cuộc hoà giải này mình gửi trao số tiền mấy chục triệu mà mình quyên góp từ anh em bạn bè, cho bà mẹ xấu số mất chồng, lại mất con trai, như một sự đền bù tội lỗi thay cho anh. Trong bầu khí trầm lắng, trong giây phút cảm động đó như chạm vào tình bác ái, lòng cao thượng của mỗi người đang hiện diện. Hai người mẹ đau khổ ôm chầm nhau đầy nước mắt cảm thông tha thứ. Người mẹ kia con trai chết đau đớn đã đành, nhưng người mẹ kẻ gây án mạng này cũng chẳng giây phút nào thanh thản bình an, bởi nghĩ cho cùng, dù anh còn sống đó, nhưng sống chui sống lủi như thế, cũng chẳng khác gì mẹ anh đã mất anh thật rồi.

Người mẹ kia nói: “Cha là người dưng nước lã mà còn lo lắng yêu thương giúp đỡ chúng tôi tận tình như vậy, lẽ nào chúng tôi là người làng người xóm lại không thể cảm thông tha thứ cho nhau, đường nào thì con trai tôi cũng mất rồi, tôi không nỡ cầm lấy số tiền này, nhà tôi nghèo, nhưng nhà bên đó cũng nghèo chẳng kém, tôi xin gửi lại cho cha”. Nói rồi bà xin gửi trả số tiền, nhưng tôi nhất thiết ép bà phải nhận lấy. Thế rồi bà cầm bút, viết và ký đơn tha thứ ngay cho anh (đây là điều kiện cơ bản để anh được giảm nhẹ án tù).

Anh ấy lãnh án tù 14 năm, dù đã đầu thú, dù đã có đơn bãi nại của bên bị hại, dù đích thân mình cũng đã viết gửi toà án, gửi viện kiểm soát một bức tâm thư trong tư cách một linh mục, một trạng sư bào chữa cho thân chủ hối nhân của mình. Tuy nhiên toà án cho rằng, án thế là nhẹ rồi, vì anh trốn quá lâu, nên cơ quan pháp luật phải tốn công sức nhiều để truy tìm anh, giá như anh đầu thú sớm hơn.

Từ ngày “tiễn” anh vào tù lòng mình cũng luôn đau đáu với nỗi đau thương mất mát quá nhiều của anh, của hai gia đình, của số phận những con người.

10 năm qua anh luôn cố gắng để cải tạo tốt, không vi phạm kỷ luật, để mong sớm được khoan hồng trở về với gia đình xã hội. 10 năm qua, mỗi năm ít là một lần, nhất là vào dịp cận tết mình luôn thu xếp mọi công việc để âm thầm lặn lội đi thăm anh.

Mỗi lần thăm anh, ngoài những món quà vật chất ngày tết như bánh chưng, dưa món, dò chả, chút tiền gửi lưu ký; món quà tinh thần là sự động viên khích lệ; mình luôn cố gắng mang đến cho anh món quà thiêng liêng của Chúa là sự chúc lành và ơn tha thứ qua bí tích Giải tội mà mình và anh âm thầm trộm lén cán bộ để cử hành.

Nói điều này mình ước mong nhà tù Việt nam rồi đây sẽ được phép cho một Linh mục tuyên uý để lo phần tinh thần tâm linh cho các tù nhân.

Mỗi lần đến thăm, anh đều nói với mình: “Con cám ơn cha vì cha đã giúp con “được vào tù” để giờ đây lương tâm con luôn được thanh thoát bình an”.

Mỗi dịp tết về cất công đi thăm anh, dù đường xa, tốn kém, ngày tết cận kề, bao người, bao việc tất bật, nhất là sức khoẻ không tốt của mình, đôi lúc mình thấy e ngại lên đường, thêm nữa mình chẳng có huyết nhục thân quen gì anh ấy cả. Ngoài ra tư cách một Linh mục mà tận ngày 29, 30 tết rồi vẫn còn lặn lội tay xách nách mang đi thăm tù như vậy, lắm khi cũng thấy ái ngại.

Mỗi lần nghĩ khó như vậy, mình luôn nghĩ đến chính bản thân mình. Dù là một người tự do đầy đủ ngoài đời, thậm chí mình là một linh mục, nhưng thú thực, mỗi khi được ai đó quan tâm, đến thăm nói chuyện, tặng quà, mình cũng thấy vui và hạnh phúc lắm, huống hồ anh, một tù nhân nhà nghèo, quê xa, chẳng được mấy ai thăm nuôi, thế thì, chúng ta hãy tưởng tượng niềm vui sướng hạnh phúc của anh sẽ chất ngất thế nào, khi anh được đích thân một vị linh mục cất công đến thăm, tặng những món quà quí giá, trong ngày tết xuân đầy da diết nhớ nhà nhớ quê thế này!

Hôm qua mình thăm anh, cả hai cha con ôm chầm nhau khóc, giọt nước mắt hạnh phúc nghẹn ngào, trào tuôn, bởi anh cho biết, đây là tết tù cuối cùng của anh, anh đã được thông báo ngày 30.4 này anh sẽ được đặc xá trước thời hạn. Ôi một niềm hạnh phúc khôn tả cho anh, cho tôi, cho người thân của anh!

10 năm trốn lệnh truy nã trong tủi nhục cay đắng. 10 năm lầm than khổ ải trong chốn lao tù. Đời anh mất mát quá nhiều. Năm nay anh 40 tuổi, hi vọng anh vẫn đủ thời gian để làm lại cuộc đời, để chứng minh cho mọi người về nhân cách tốt lành của anh, rằng tội phạm anh phạm chỉ là nhất thời nông nổi của tuổi trẻ. Chắc chắn đây là tết tù cuối của anh. Đây là lần cuối mình thăm tù anh. Cũng có thể mình sẽ vào trại đón anh ngày anh được lệnh tha đặc xá!

Tạ ơn Chúa đã ban tặng cho anh một mùa xuân mới. Ôi mùa xuân giao hưởng, mùa xuân ân sủng, mùa xuân an bình và hạnh phúc nhất đời, đã đến với anh, hoa xuân đã thực sự nở rộ trong tâm hồn anh nơi chốn lao tù!

Chúc tụng lòng thương xót Chúa. Chúc mừng anh và gia đình anh!

Lm. Fx. Trần An
Giáp tết 2019

Ps: 
-Những dòng này mình viết vội trên xe khi thăm anh trở về, viết trên điện thoại. 
-Một vài hình ảnh qua những lần thăm tù anh còn lưu lại.