Tìm hiểu linh đạo

ANH CÓ THỂ LÀM GÌ…?

Xin giới thiệu bài viết tiếp về chủ đề “TÌNH YÊU – HÔN NHÂN”.

CHỦ ĐỀ : 

Anh ta hỏi vợ mình chỉ một câu hỏi mỗi buổi sáng…

Bài viết được chuyển dịch từ nguyên tác : HUSBAND BREAKS DOWN CRYING IN THE SHOWER – WHEN HE LIES IN BED BY HIS WIFE, IT SUDDENTLY HITS HIM (Người chồng gục xuống khóc dưới vòi hoa sen—khi anh đang trên giường bên vợ mình, anh ta bất thình lình hiểu.)

Anh ta hỏi vợ mình chỉ một câu hỏi mỗi buổi sáng. Hai tuần sau, anh ta hỏi cũng một câu hỏi đó, và mắt cô ta đầy ứ nước mắt…

(Xin dâng hiến bài này cho người yêu dấu của tôi.)

Con gái lớn nhất của tôi, Jenna, gần đây đã nói với tôi, “nỗi sợ hãi lớn nhất của con khi còn bé  là bố và mẹ sẽ ly dị. Và rồi, khi con 12 tuổi, con quyết định rằng bố đã cố gắng rất nhiều nên có lẽ tốt hơn hết là bố ly dị. Rồi con tôi nói với một nụ cười. “Con rất vui mừng là ba mẹ đã tìm được cách để sống với nhau.”

Đã nhiều năm, vợ tôi, Keri, và tôi gặp rất nhiều khó khăn. Nhìn lại, tôi không chính xác biết điều gì đã kéo chúng tôi lại với nhau lúc ban đầu, nhưng cá tính của chúng tôi không hoàn toàn phù hợp với nhau. Càng ở với nhau lâu, sự khác biệt dường như càng hết sức rõ ràng hơn. Có “danh tiếng và tiền tài” đã không làm cho cuộc hôn nhân của chúng tôi dễ dàng hơn. Trong thực tế, nó làm cho khó khăn trong hôn nhân của chúng tôi trầm trọng hơn. Sự căng thẳng giữa chúng tôi tệ đến nỗi mỗi lành có việc dẫn nhóm đi du lịch đã trở thành một trợ cứu, mặc dù là khi trở về sau chuyến du lịch chúng tôi phải trả giá cho trợ cứu này. Những tranh cãi của chúng tôi trở thành liên lĩ đến nỗi thật khó để tưởng tượng sẽ có một mối quan hệ đồng hòa. Chúng tôi luôn trong tư thế phòng thủ, sẵn sàng để tấn công; chúng tôi dựng nên những bức tường dày xung quanh trái tim chúng tôi. Chúng tôi luôn nghĩ về việc ly dị và không ít lần đã thảo luận về việc đó.

Tôi đang trên một chuyến du lịch khi sự việc đang ngày càng sôi nổi. Chúng tôi vừa có thêm một cuộc tranh cãi dữ dội qua điện thoại và Keri tắt máy giữa chừng. Tôi lại một lần nữa cô đơn, thất vọng và tức giận. Tôi đã đến mức giới hạn của tôi.

Đó là lúc tôi quay đến với Chúa. Thực ra là đổ sự tức giận đến với Chúa. Tôi không biết điều tôi đã làm có thể được gọi là cầu nguyện – có lẽ việc la thét Chúa không phải là lời cầu nguyện; có lẽ nó là – nhưng điều tôi làm lúc đó, tôi sẽ không bao giờ quên. Tôi đang đứng trong phòng tắm tại Buckhead, Atlanta, Ritz-Carlton la lối lên với Chúa rằng hôn nhân là điều sai lầm và tôi không thể tiếp tục sống trong đời sống hôn nhân nữa. Dù tôi ghét việc ly dị, việc sống với nhau, bên nhau thực là quá khổ sở. Tôi rất bối rối, loạn xạ. Tôi không thể tìm ra lý do tại sao sống đời hôn nhân với Keri lại quá khó khăn như vậy. Tự đáy lòng, tôi biết rằng Keri là một người tốt. Và tôi là một người tốt. Vậy tại sao chúng tôi không thể sống hòa thuận với nhau? Tại sao tôi đã kết hôn với một người rất khác với tôi? Tại sao cô ấy không chịu thay đổi?

Cuối cùng, khi không còn tiếng để la hét và tuyệt vọng, tôi ngồi xuống trong phòng tắm và bắt đầu khóc. Từ vực thẳm của sự tuyệt vọng, một nguồn cảm hứng mạnh mẽ đến với tôi. Rick, con không thể thay đổi vợ con. Con chỉ có thể thay đổi chính mình. Lúc đó, tôi bắt đầu cầu nguyện. Nếu con không thể thay đổi vợ con, thì Chúa ơi, thay đổi con. Tôi cầu nguyện thâu đêm. Ngày hôm sau trên chuyến bay về nhà, tôi cũng cầu nguyện. Tôi đã cầu nguyện khi tôi bước vào cửa nhà gặp một người vợ lạnh lùng thậm chí còn không hề muốn đếm xỉa đến tôi. Đêm đó, khi chúng tôi trên giường ngủ với nhau, cách nhau chỉ vài gang nhưng lại xa nhau cả một thế giới, nguồn cảm hứng đến. Tôi biết tôi biết tôi phải làm gì.

Sáng hôm sau khi đang trên giường tôi lăn qua bên cạnh Keri và hỏi,“Anh có thể làm gì để ngày của em được tốt đẹp hơn?”

Keri nhìn tôi giận dữ. “Hả?”

“Anh có thể làm gì để ngày của em được tốt đẹp hơn?”

“Anh mà làm được thứ gì.” Vợ tôi trả lời. “Tại sao anh lại hỏi câu đó?”

“Vì anh thực sự thật tình,” tôi trả lời. “Anh chỉ muốn biết anh có thể làm gì để ngày của em được tốt đẹp hơn?”

Vợ tôi nhìn vào tôi cách cay độc.

“Anh muốn làm ư? Đi vào bếp dọn dẹp cho sạch.”

Vợ tôi nghĩ tôi sẽ tức giận. Trái lại, tôi chỉ gật đầu. “Okay.”

Tôi thức dậy xong, đi dọn sạch nhà bếp.

Ngày hôm sau tôi cũng hỏi câu hỏi đó. “Anh có thể làm gì để ngày của em được tốt đẹp hơn?”

Đôi mắt của cô nheo lại. “Dọn sạch nhà để xe.”

Tôi hít một hơi dài. Tôi đã làm việc một ngày dài, đầy bận rộn và tôi biết vợ tôi phán lên yêu cầu này trong lòng đầy sự tức giận và khinh bỉ. Tôi thật muốn nỗi giận với cô ta.

Nhưng tôi lại nói, “Okay.” Tôi đứng lên và hai tiếng liên tiếp dọn dẹp nhà để xe. Keri không biết việc gì đã xảy ra. Ngày hôm sau lại đến.

“Anh có thể làm gì để ngày của em được tốt đẹp hơn?”

“Không cần!” Vợ tôi nói. “Anh không thể làm được điều gì. Làm ơn ngừng hỏi câu đó.” “Anh xin lỗi,” tôi trả lời. “Nhưng anh không thể ngừng hỏi.”

Tôi đã tự chọn để quyết tâm dấn thân. “Anh có thể làm gì để ngày của em được tốt đẹp hơn?” “Tại sao anh lại làm sự này?” “Vì anh quan tâm đến em,” tôi trả lời.

“Và hôn nhân của chúng ta.” Sáng hôm sau tôi hỏi lần nữa. Và ngày hôm sau. Và hôm sau nữa. Trong tuần thứ hai, một phép lạ xảy ra. Khi tôi đã hỏi câu hỏi, mắt của Keri đầy ứ nước mắt. Rồi vợ tôi ngã lòng khóc nức nở. Khi vợ tôi có thể trả lời, cô ấy nói, “Làm ơn ngừng hỏi em câu hỏi đó. Anh không phải là vấn đề. Em là… Em là người rất khó để cùng sống. Em không biết tại sao anh lại ở lại với em.”

Tôi dịu dàng ngấc mặt cô ta cho đến khi cô có thể nhìn vào mắt tôi. “Vì anh yêu em,” tôi trả lời. “Anh có thể làm gì để ngày của em được tốt đẹp hơn?” “Em phải là người hỏi anh câu đó.” Tôi nói: “Đúng vậy, nhưng bây giờ anh là người cần thay đổi. Em cần biết đối với anh, em là tất cả của anh.” Vợ tôi đặt đầu mình trên ngực tôi nói: “Em xin lỗi em đã có ác ý với anh. “Anh yêu em.” Tôi nói. Cô ấy trả lời “Em yêu anh.” Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng, yêu thương. Tôi mỉm cười: “Anh với em chúng ta có lẽ hãy dành chút thời gian cho nhau, được không?” “Em thích điều đó.”

Tôi tiếp tục hỏi câu hỏi đó hơn 1 tháng. Và sự việc thật sự thay đổi. Những cuộc tranh cãi cũng ngừng. Rồi Keri bắt đầu hỏi: “Anh cần gì từ em? Em có thể làm gì để là người vợ tốt hơn?”

Bức tường chia rẻ giữa chúng tôi đã vỡ mục. Chúng tôi bắt đầu có những thảo luận đầy ý nghĩa về chúng tôi muốn đời sống mình như thế nào và chúng tôi có thể làm cho nhau hạnh phúc hơn bằng cách nào. Không, chúng tôi đã không giải quyết được hết mọi vấn đề của mình. Tôi cũng không thể nói là chúng tôi không bao giờ cãi cọ nữa. Nhưng bản chất của những cuộc tranh cãi đã thay đổi. Nó không chỉ ít hơn mà nó cũng không còn sự cao độ như lúc trước. Chúng tôi đã rút oxy ra khỏi những cuộc tranh cãi này. Trong tâm dạ chúng tôi, chúng tôi không muốn làm tổn thương nhau nữa.

Tôi và Keri đã cưới nhau hơn 30 năm. Tôi không chỉ yêu vợ tôi, tôi thích vợ tôi. Tôi thích ở bên vợ tôi. Tôi ước muốn vợ tôi. Tôi cần vợ tôi. Nhiều sự khác biệt giữa chúng tôi đã trở nên sự hỗ trợ mạnh mẽ và những khác biệt khác không thực là vấn đề. Chúng tôi học để chăm sóc cho nhau, và quan trọng hơn nữa, chúng tôi đạt được ước muốn để chăm sóc cho nhau.

Hôn nhân thật là một sự khó khăn. Nhưng việc làm cha mẹ và việc giữ gìn thân thể khỏe mạnh, viết sách và mọi sự quan trọng, đáng giá khác trong đời tôi cũng vậy. Có người bạn đời trong cuộc sống là một món quà rất đặc biệt. Tôi cũng đã học được rằng việc chính thức hóa hôn nhân (* bí tích Hôn Nhân, trước người chứng) có thể giúp chữa lành những phần không đáng yêu nhất của chúng ta. Và tất cả chúng ta đều có những phần khó yêu.

Với thời gian, tôi đã học được rằng trải nghiệm của chúng tôi là một minh họa về bài học rộng lớn hơn của hôn nhân. Câu hỏi mọi người trong một mối quan hệ nhất quyết dấn thân cần hỏi người kia của mình là, “Anh có thể làm gì cho em?” Đó là tình yêu. Những tiểu thuyết lãng mạn (và tôi đã viết vài cuốn) là về mong muốn và mãi mãi hạnh phúc, những sự mãi mãi hạnh phúc đó không đến từ sự mong muốn – ít ra là từ loại tiểu thuyết được trình bày trong những câu chuyện lãng mạn mau qua. Tình yêu đích thực không là mong ước một người, nhưng là thực sự mong ước người kia được hạnh phúc – đôi khi ngay cả đó là một hy sinh cho bản thân. Tình yêu trung thực không là làm người kia thành bản sao chép của mình. Tình yêu trung thực là mở rộng những khả năng để có thể chấp nhận và quan tâm, tìm kiếm sự hạnh phúc, khỏe mạnh cho người kia. Mọi sự khác chẳng qua là trò hề cho tư lợi.

Tôi không nói rằng điều đã xảy ra cho tôi và Keri sẽ đem kết quả đến cho mọi người. Tôi cũng không ngay cả nói mọi cuộc hôn nhân cần phải được cứu vớt. Nhưng cho tôi, tôi hết sức biết ơn cho linh hứng đã đến với tôi ngày hôm ấy rất nhiều năm trước. Tôi rất tạ ơn là gia đinh của tôi vẫn toàn vẹn và tôi vẫn có người vợ của tôi, người bạn tốt nhất của tôi, bên cạnh tôi khi tôi thức dậy. Và tôi rất được an ủi là ngay cả bây giờ, sau vài thập kỷ, thinh thoảng một trong hai người chúng tôi sẽ lăn quay qua người kia và hỏi “Anh/em có thể làm gì để ngày của em/anh dược đẹp hơn.” Là người được hỏi câu đó thực là một điều làm ngày của tôi đáng giá.

Chuyển ngữ từ Husband Breaks Down Crying in the Shower—When He Lies in Bed By His Wife, It Suddenly Hits Him

About the Author: Richard Paul Evans is the #1 New York Times and USA Today bestselling author of more than 25 novels. There are currently more than 20 million copies of his books in print worldwide. Richard has won the American Mothers Book Award, two first place Storytelling World Awards, The Romantic Times Best Women’s Novel of the Year Award, the German leserpreis Gold Award for Romance and three RCC Wilbur Awards. Four of Richard’s books have been produced as television movies. Richard is the founder and Chairman of the Christmas Box International, an organization that provides shelter and care for abused and neglected children. For his humanitarian work, Richard has received the Washington Times Humanitarian of the Century Award and the Volunteers of America National Empathy Award. Richard lives in Salt Lake City with his wife, Keri, and their five children.

Nguồn : Trang mạng Trong Sạch : http://www.trongsach.com/anh-ta-hoi-vo-minh-chi-mot-cau-hoi-moi-buoi-sang/