Và từ đó,
Tôi “sợ tình yêu của em”, thứ tình thực dụng,
Thứ tình yêu không mang sắc thắm của hoa hồng,
Không có hương vị của khó nghèo, đồng cam cọng khổ.
Không dài lâu của tín trung đợi chờ, thủy chung duyên nợ…
Nên “tôi vẫn sợ tình yêu của em”, mỗi dịp Valentine trở về !
NGƯỜI QUÂN TỬ TRONG DÁNG ĐỨNG TIN MỪNG
Chúng ta đừng quên, Giáo Hội Công Giáo đã từng có một thời (“Trung cổ” của thế kỷ 12-13) rơi vào tình trạng băng hoại, biến chất Tin Mừng…; nhưng đã được củng cố và phục hưng nhờ một trong những vị thánh được mệnh danh là “đính hôn với cô nghèo” (Lady Poverty)[5], thánh Phanxcicô Assisi, hay “Phanxicô khó khăn” (1181-1226), một chứng nhân tuyệt vời của sứ điệp Tin Mừng về “phúc khó nghèo” vẫn còn sống và mới mãi giữa lòng Hội Thánh cùng với “bài ca đi cùng năm tháng bất hủ” của Ngài: Kinh Hòa Bình.
MÙA XUÂN VÀ ĐÔI MẮT CỦA MẸ
Bây giờ, hết hạ đến thu,
Đông lại tàn rồi lại mấy xuân qua,
Mắt mẹ đã nhòa vì năm chờ tháng đợi,
Trời đất bao la, biết con ở đâu mà đi tới ?
Nên cả một đời,
Mà mắt mẹ vẫn cứ chưa vui !
CHIẾC THUYỀN BÉ BỎNG VÀ MẺ CÁ DIỆU KỲ
Như vậy, sứ điệp lời Chúa của Chúa Nhật đầu tiên năm Nhâm Dần 2022 gọi mời toàn thể Hội Thánh, mỗi người chúng ta cùng “khăn gói lên đường”, cùng “đẩy thuyền ra chỗ nước sâu”, cho dù thân phận có như một “Isaia miệng lưỡi nhơ bẩn”, một “Phaolô kẻ sinh non” hay “Phêrô ngập tràn tội lỗi”. Chúa có trăm phương ngàn cách để biến những tấm lưới tầm thường, chiếc thuyền bé bỏng hay những tay chài lưới khiếm khuyết để làm nên một “mẻ cá diệu kỳ” ! Cứ yên tâm và mạnh dạn lặp lại lời của ngôn sứ Isaia: “Này con đây, xin hãy sai con”. Amen.
CHIẾC NHẪN CƯỚI XẤU XÍ CỦA MẸ
Riêng Đức Thánh Giáo Hoàng Pio X lại có một giai thoại ý nghĩa về vai trò của người Mẹ. Người ta kể rằng, vào năm 1884, khi Ngài được tấn phong Giám Mục Mantova nước Ý và ngài lên đường trở về quê nghèo ở Riese dâng lễ tạ ơn. Khi vào nhà, gặp mẹ, ngài đã lấy chiếc nhẫn Giám Mục ra khoe: “Mẹ ơi, mẹ xem nhẫn Giám Mục của con có đẹp không nè”. Bà cố không vội đáp, những nở một nụ cười nhân hậu, rồi rút chiếc nhẫn đeo ở tay ra đáp lại: “Đẹp ! Đẹp lắm con ạ ! Nhưng nếu không có chiếc nhẫn cưới xấu xí này của mẹ, thì làm sao con có chiếc nhẫn Giám Mục đẹp đó?”…
THẾ GIỚI VẪN VẬY MÀ
Và thế giới vẫn vậy mà,
Vẫn lại mùa xuân,
Với nắng ấm, với hoa lành trái ngọt,
Với hy vọng, những lời cầu vọng mãi khung xanh.
MAI, SAO EM NỞ VỘI…
Sáng nay chưng hửng bâng khuâng,
Cuối vườn vàng rực mai xuân nở rồi !
Lác đác cành, rải rác rơi,
Mai ơi sao “nở vội” phơi xác vàng ?…
TÔI ĐÃ THẤY TÔI
Và, tôi đã thấy tôi, tóc đã bạc màu, bàn chân chai mòn mỏi mệt,
Thấy đời mình, hạt bụi tầm thường trong cõi sinh diệt ngàn thu.
Và dưới ánh mắt của Đấng Toàn Năng, trong vòng tay của Đấng Nhân Từ,
Một đóa huệ, một chú chim, hay một gã mù…, bên vệ đường hành khất.
ĐỪNG ĐỂ ĐỨC TIN MỘT LẦN NỮA BỊ “LƯU ĐÀY”
Trước một thế giới đang tan hoang vì đại dịch Covid, và trước một năm mới đang cận kề mang theo nhiều thử thách, sứ điệp Lời Chúa hôm nay muốn thắp lên ngọn lửa tin yêu và hy vọng, vui mừng và hoan hỉ. Bởi vì, khi dân Chúa họp nhau cử hành Lời Chúa là khi nhận được tràn trào niềm vui: “Ngày hôm nay được thánh hoá dâng cho Chúa là Thiên Chúa chúng ta; anh chị em đừng mang tang chế, đừng than khóc”… vì ngày này là ngày thánh, dâng cho Chúa, đừng buồn sầu; vì niềm vui của Chúa là đồn luỹ của anh chị em!”.
“TIẾNG” NƯỚC TÔI VÀ “LỜI” VĨNH CỬU
Thế nhưng người Kitô hữu nào lại không biết “Lời Chúa là đường soi bước chân con” (Tv 119,105), là trường dạy và yếu tố hiệp thông tuyệt hảo nhất. Đã hơn 400 năm đón nhận Tin Mừng, nhưng Giáo Hội Việt Nam vẫn chưa có được một bộ Kinh Thánh mang tính “Hiệp hành”, “hiệp thông”; vừa ghi dấu ấn “thừa thượng tiếp hạ” công sức và giá trị của cha ông, vừa “nhật nhật tân” của văn minh đương đại.
NGÀI ƠI ! CON CHỈ LÀ “DÂN NGOẠI”
Đã hai ngàn năm,
Mà thế giới vẫn đầy những “quán trọ Bêlem vắng ngắt” !
Và tên “dân ngoại” như con,
Con tim vẫn lặng câm cửa đóng then cài !
Ngài đã đến, đã đi qua… trên vạn nẻo đường dài…
Một lần nữa, thưa Ngài,
Xin hãy “Hiển Linh”, làm ơn “Xin một lần ở lại” !
NĂM MỚI KỂ CHUYỆN “NHÀ TÔI”
Điều muốn nói ở đây là cả hai đều lẫn ở mức độ rất cao. Ta thấy đó, dù lẫn đến mức nào, bất cứ trong hoàn cảnh nào, những thứ khác họ có thể quên nhưng một điều người tu sĩ rất tỉnh táo và không bao giờ quên đó là lòng trung thành với Chúa. Để có được như vậy quý bà đã dành tình yêu và cuộc đời của mình trọn vẹn cho Chúa với hết cả trí khôn, hết linh hồn nên giây phút cuối đời chỉ còn lại trong tâm trí một trí nhớ tinh ròng là Chúa Giêsu Kitô Chịu Đóng Đinh, Đấng mà mình đã đánh đổi cả cuộc đời để bước theo.
KHÔNG BAO GIỜ LÀ “MẸ GHẺ”
Phải chi bé Vân Anh được sống với người “mẹ thật” chứ không là “mẹ ghẻ V.N.Q.T” thì em sẽ lớn lên và sẽ trở thành một cây sáo mang cho đời những giai điệu đẹp đẽ cao quý chứ không bị bạo hành và chết cách tức tưởi ! Và hôm nay, trong ngày đầu năm mới Dương lịch, ngày cầu cho hòa bình thế giới, ước gì mỗi người chúng ta hãy đón nhận Đức Mẹ vào cuộc đời mình như “người mẹ thật” chứ đừng như một “mẹ ghẻ”; và như thế, cuộc sống mỗi người, hay toàn nhân loại, sẽ lấp lánh đẹp đẽ như “những hạt sương rung” khi được ấp yêu bảo bọc dưới tia nắng ấm mặt trời là chính Mẹ, Mẹ Maria, Mẹ Thiên Chúa ! Amen.
MỘT…
Một Sự Sáng, một Ngôi Lời,
Hóa thân nhập thể soi đời u minh.
Ba Ngôi một Chúa quang vinh,
Cha, Con cùng với Thánh Linh uy hùng.
Nghìn thu chỉ một Tin Mừng,
Giêsu Cứu Thế xin đừng lãng quên !
ĐÃ NHÌN THẤY ÁNH SÁNG
Và nếu Ngôi Lời Nhập Thể là “Ánh sáng chiếu vào nơi tăm tối” (Ga 1,5), thì khởi từ đêm “ánh sáng huyền diệu của Giáng Sinh” nầy, cộng đoàn giáo xứ Cù Và mang lấy sứ mệnh “anh em là ánh sáng cho trần gian” (Mt 5,14) để chiếu tỏa ánh sáng và Tin Mừng Giáng Sinh trên vùng đất vốn đã một thời chìm trong u tối, để kêu mời muôn dân tìm về ánh sáng chân thật, như dự báo ngày nào của ngôn sứ Isaia: “Chư dân sẽ đi về phía ánh sáng của ngươi, vua chúa hướng về ánh bình minh của ngươi mà tiến bước. Đưa mắt nhìn tứ phía mà xem, tất cả đều tập hợp, kéo đến với ngươi: con trai ngươi từ phương xa tới, con gái ngươi được ẵm bên hông” (Is 60,3-4).
MỘT LẦN NỮA CHÚA ĐANG TRỞ VỀ
Chính vì thế, sứ điệp Giáng Sinh hôm nay một lần nữa lại trở về để chúng ta tiếp tục lên đường tìm Chúa, đón nhận Chúa, để như lời Tin Mừng Gioan: “Nhưng phàm bao nhiêu kẻ đã tiếp nhận Người, thì Người cho họ được quyền trở nên con Thiên Chúa, tức là cho những ai tin vào danh Người”.
QUÀ TẶNG LÀM CHÚA HÀI NHI MỈM CƯỜI
Và dĩ nhiên, “những việc thiện” mang “dáng đứng Giáng Sinh” đó chính là những “hành vi nho nhỏ” nhưng đong đầy tình yêu, như “những nụ hôn nồng nàn trong chiếc hộp rỗng” của một cô bé tặng quà Giáng Sinh cho bố, hay như những tiếng trống tum của chú bé mục đồng mang đến dâng tặng Chúa Hài nhi Giêsu được minh họa nơi bài hát “The Little Drummer Boy” của nữ nhạc sĩ người Mỹ Catherine Kennicott Davis; hoặc những đóa hoa hồng tuyết (Christmas rose) bằng những giọt nước mắt đễ thương của cô bé chăn chiên nghèo nàn ở Bêlem dâng Chúa Hài Đồng…
EM ĐÃ MANG THAI TỪ DẠO ẤY !
Sau những đêm dài, bỗng hừng đông đã dậy,
“Lửa không tắt, bình không cạn” vì đời đã có “Em”.
Trái đất từ đây hiện diện Đấng Emmanuel,
Huyền nhiệm tiếng “Xin Vâng”,
Nhân loại cảm ơn Maria, cô Trinh Nữ của làng Nadarét !